Monday, October 29, 2018

MẸ KHÔNG THÍCH ĂN THỊT GÀ


Nhà tôi rất nghèo. Nhà nghèo nên cái gì mẹ cũng mang đi bán. Từ mấy ngọn rau ngót, rau mùng tơi đến quả chuối, quả hồng, quả bưởi hay con gà, con chó, con mèo, mẹ đều cho vào cái mẹt con, đội ra chợ bán hết. Mẹ bảo phải bán để dành dụm tiền cho các con ăn học.
Nếu không bán thì mẹ lại để mang đi biếu, đi cho. Mỗi khi ra thăm các bác ở thành phố, có cái gì ngon, cái gì đẹp mẹ đều mang đi làm quà biếu hết. Mẹ bảo của biếu, của cho thì phải đàng hoàng kẻo người ta lại cười cho. Thế là còn bao nhiêu những cái xấu xí, sâu si, đầu thừa, đuôi thẹo thì để lại nhà dùng. Nhiều khi tôi cứ nghĩ có khi cả đời bố mẹ cũng chả được miếng ăn ngon.
Một hôm, đi học về, thấy mẹ đang vặt lông gà, tôi chạy ào xuống, ôm cổ mẹ, vừa nhảy tưng tưng, vừa reo lên sung sướng: “A! Hôm nay nhà mình được ăn thịt gà! Thích quá! Thích quá!”. Mẹ nuôi hơn chục con gà nhưng trừ dịp tết nhất, giỗ chạp ra chẳng bao giờ thịt nên có khi cả năm mới có miếng thịt gà mà ăn.
Cứ nghĩ đến đĩa thịt gà lá chanh, tôi lại thấy đói cồn cào ruột gan, nước miếng chảy qua kẽ răng nuốt không kịp. Tôi nhún vai mẹ giục:
- Mẹ thịt gà nhanh lên mẹ, con thèm lắm rồi!
Mẹ cười:
- Sư bố cô, chỉ được cái nước ăn là giỏi!
Hóa ra con gà nhỡ nhà tôi bị chó vồ. Lúc mẹ phát hiện ra thì nó đã bị ăn mất một góc. Tiếc của, mẹ lôi cổ con chó về, lấy chiếc dép nhựa đánh cho nó mấy cái vào mõm, dí mũi nó sát vào con gà chết dọa sẽ cho ăn rềng nếu còn tái phạm. Tôi thì lại thấy vô cùng sung sướng, muốn cảm ơn con chó đáng ghét vì nhờ nó mà tôi mới có cơ hội được ăn thịt gà.
Có thịt gà, bữa cơm nhà tôi vui hơn hẳn. Mọi hôm, đến bữa, phải gọi mỏi mồm chị em tôi mới thèm về ăn cơm nhưng hôm nay, không đứa nào bảo đứa nào tự giác túc trực ở nhà từ lúc mẹ thịt gà cho đến lúc ăn cơm, không bước ra ngoài nửa bước.
Mẹ cứ quay vòng hết gắp cho bố lại gắp cho chị em tôi mà chẳng thấy gắp cho mình. Tôi vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi:
- Ơ, sao mẹ không ăn?
Mẹ cười bảo:
- Mẹ không thích ăn thịt gà.
Thằng em tôi nhe răng cười vô tư:
- Mẹ ơi, mình ăn thừa của chó mà ngon nhỉ mẹ nhỉ!
Tôi tức mình quát:
- Không phải ăn thừa, dốt ạ. Đây là mẹ cướp được của nó chứ. Mẹ mà về muộn tí nữa thì con chó đã xơi hết rồi còn đâu nữa mà ăn!
Mẹ lại gắp cho mỗi đứa một miếng nữa vào bát:
- Thôi ăn đi! Ăn đi! Chúng mày lắm chuyện quá cơ!
Ăn xong, vừa buông đũa buông bát, chị em tôi đã chạy ù đi chơi với cái bụng no nê đầy năng lượng. Nhưng vừa chơi được một tẹo, tôi đã thấy khát nước nên phải chạy về uống. Có lẽ vì món thịt gà rang của mẹ hơi mặn. Vừa tới cửa bếp, tôi đã phải lùi lại, nép vào sau cánh cửa. Dưới ánh sáng hơi tối của chiếc bóng tiết kiệm điện bị mạng nhện bao phủ, mẹ đang gặm lại những miếng xương gà mà chúng tôi đã ăn. Chẳng biết nó có còn dính tí thịt nào không nhưng nhìn mẹ gặm có vẻ như chúng rất ngon lành.
Lòng tôi thắt lại, tim tôi nhói đau muốn chạy lại ôm mẹ thật chặt nhưng sợ mẹ tủi nên không dám. Tôi khẽ lùi ra ngoài, chạy đến một gốc cây to, ngồi ôm mặt khóc.
Bây giờ, tôi đã học xong đại học, đi làm, có tiền, mỗi lần về nhà đều mua rất nhiều đồ ăn ngon cho mẹ ăn. Nhưng lần nào về cũng thấy đồ ăn trong tủ lạnh vẫn còn nguyên. Tôi cằn nhằn thì mẹ cười bảo:
- Răng rụng hết rồi còn đâu nữa mà ăn?
-Nhật Minh-

Wednesday, August 29, 2018

Nhớ Mẹ - Đỗ Trung Quân

"Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ" 

Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc

Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ

ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài cho con lên áo một bông hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?


Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng

Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?

Hôm nay...
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
sẽ tới! 
1986
Đỗ Trung Quân  

Mẹ ta nhớ trả về không


Ngày xưa chào mẹ, ta đi
Mẹ ta thì khóc, ta đi thì cười
Mười năm rồi lại thêm mười
Ta về ta khóc, mẹ cười lạ không

Ông là ai thế? Chào ông!
Mẹ ta trí nhớ về mênh mông rồi
Ông có gặp thằng con tôi
hao hao…
tôi nhớ…
nó …người …như ông.
Mẹ ta trả nhớ về không
Trả trăm năm lại bụi hồng…
rồi..
đi…

ĐỖ TRUNG QUÂN

“Êm ả lời ru” – Mẹ trong hồi ức tuổi thơ tôi

Lại nhớ ngày đó khó khăn, thiếu thốn. Vở hiếm lắm, phải cắt những tờ thừa dồn lại đóng thành vở mới. Ngày ấy làm gì có ghim. Bố gấp đôi làm cuốn vở tập viết cho tôi, hàng ngang nay lại thành dọc. Cả buổi mẹ ngồi kẻ từng dòng kẻ bằng bút chì cho tôi. Tôi ngồi bên thấy mẹ rưng rưng nước mắt. Hỏi mẹ khóc à, mẹ bảo, hôm qua thức khuya mỏi mắt, giờ chảy cả nước mắt đây này. Vài hôm sau, mẹ đem về cho thêm vở mới, mấy anh em vui mừng nắm tay quây tròn quanh mẹ hò reo, mẹ cũng vui, cười cùng chúng tôi…



Cả nhà vui đùa nói chuyện xem thời sự chờ mấy chị em dọn dẹp xong để đi hát karaoke. Cũng lâu lâu tôi mới về nhà nên đại gia đình mới có dịp tụ tập. Hôm nay thứ bảy, các cháu được nghỉ nên lại tập trung ăn uống. Chị dâu cả lớn tuổi nhất được miễn dọn, chỉ các em ít tuổi và cháu lớn ra dọn thôi. Nhà tôi phân công tự nhiên truyền thống từ xưa rồi. Chị ngồi xem smartphone trên giường bỗng nói rõ to:
\r\n
– Có ai muốn tham gia thi viết lách gì không? Nhà mình nhiều người biết làm thơ kia mà.
\r\n
– Viết gì mà viết, mẹ nó thì…
\r\n
Anh trai quay ra nói chị, chị là giáo viên cũng hay quan tâm viết báo, cũng được một số tờ đăng thơ và truyện ngắn của chị.
\r\n
– Đây này, trang girly có tổ chức cuộc thi viết về mẹ, Êm ả lời ru, anh bảo yêu thương mẹ mà lần này không viết thì không được. Còn em sẽ viết về mẹ đẻ, chứ viết về mẹ chồng người ta lại bảo nịnh mẹ sau khi xem Sống chung với mẹ chồng bây giờ, mẹ nhờ?
\r\n
Chị quay sang đu cánh tay mẹ đang ngồi bên. Mẹ cười hiền lành, bảo đời mẹ có cái gì mà viết.
\r\n
Chị bảo, viết được hết, hiền hòa, yên lành là niềm mơ ước của mọi người mà. Cả nhà cùng cười, động viên chị viết, chị bảo để dành cho con của mẹ, dâu rể thì về viết mẹ đẻ, chứ không lại bị trùng. Chị cười tít. Cả nhà cũng cười. Ti vi cũng vẫn nói đều đều…
\r\n
Tôi ngẫm nghĩ, nếu viết về mẹ được thì quá hay, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
\r\n
“Từ nhỏ mẹ đã lam lũ, gia cảnh bà ngoại lúc đó rất khó khăn. Người nông dân mới thoát thời địa chủ cực nghèo. Mò cua bắt ốc suốt, mãi đến thời mẹ mới được đi học. Thế nên khi đọc truyện Tấm Cám, tôi thường lấy hình ảnh mẹ tưởng tượng ra cảnh mò cua bắt ốc ngoài các rãnh đồng bùn lầy vương khắp quần áo. Ngày nay chúng tôi cũng không có ai ham học như mẹ. Sau buổi học mẹ phải về trông hàng tạp hóa cho bà. Nói là tạp hóa nhưng chỉ là miếng trầu, quả cau, vài ba nải chuối… trên chợ huyện. Mẹ còn đem cả sách vở theo để học. Tiếc rằng khi lên đến lớp bảy, nhà quá nghèo, lại đông em, nên mẹ xin bà cho nghỉ học, không học lên cấp ba nữa, để mẹ đi làm lấy công ngoài hợp tác xã, nuôi các em…”
\r\n
“Cả đời mẹ đã hi sinh cho chúng tôi, từ miếng ăn, giấc ngủ. Bố tôi đi ra, làm cơ quan nhà nước thời bao cấp, ngày ấy quy định “con ăn theo mẹ”, mẹ lại là nông dân, sức mẹ yếu gầy gồng mình nuôi chúng tôi. Mẹ chẳng ngại khó khăn, mẹ không cho thời gian thở. Mẹ tranh thủ hết ruộng đồng, rồi lại chợ búa, kiếm đồng ra đồng vào…
\r\n
Nhớ có lần bố đi công tác xa lâu ngày, hàng xóm có người nhà ở biển, đem về mấy con cua bể, chúng tôi chơi bên đó nhìn thèm khát. Về kể với mẹ, mẹ nhìn chúng tôi ứa cả nước mắt. Mẹ biên thư bảo bố về dành tiền lương mua cho chúng tôi ăn. Bố chỉ dám mua con cá biển kẹp thanh tre nướng, nhưng cũng to hơn bàn tay người lớn, dài dài. Chúng tôi ăn ngon lành, sung sướng vô cùng. Đến nỗi bẻ cả mấy cái xương ra chép chép. Hỏi sao bố mẹ không ăn, bố mẹ bảo, loại cá biển ăn tanh, khó ăn. Ngày đó tôi thấy cá rô đồng còn tanh hơn cả cá biển. Mấy anh em ăn ngon lành, bảo lần sau bố mẹ cứ mua cá này cho bọn con ăn, chứ cá đồng ăn mãi bọn con ghét lắm rồi…
\r\n
Lại nhớ ngày đó khó khăn, thiếu thốn. Vở hiếm lắm, phải cắt những tờ thừa dồn lại đóng thành vở mới. Ngày ấy làm gì có ghim. Bố gấp đôi làm cuốn vở tập viết cho tôi, hàng ngang nay lại thành dọc. Cả buổi mẹ ngồi kẻ từng dòng kẻ bằng bút chì cho tôi. Tôi ngồi bên thấy mẹ rưng rưng nước mắt. Hỏi mẹ khóc à, mẹ bảo, hôm qua thức khuya mỏi mắt, giờ chảy cả nước mắt đây này. Vài hôm sau, mẹ đem về cho thêm vở mới, mấy anh em vui mừng nắm tay quây tròn quanh mẹ hò reo, mẹ cũng vui, cười cùng chúng tôi…
\r\n
Mấy chị em rửa bát đã nên lên nhà giục cả nhà đi hát. Ở quê tầm bảy giờ tối thì cũng gọi là muộn. May mà ở làng có quán hát, đỡ phải lên phố huyện. Ở nhà cũng có dàn karaoke nhưng không thích. Với các cháu nhỏ cũng không thích ở nhà, đi quán chúng còn được uống nước ngọt, ăn bim bim và nghịch với nhau nữa…
\r\n
Thực ra còn rất nhiều chuyện về mẹ, nhưng chưa biết viết cái gì trước và cách thức ra sao. Tôi cứ thấy phân vân, khi rảnh rỗi nhất định phải viết, giải thì chắc là không mơ (tất nhiên có giấy chứng nhận khen thưởng về khoe, hẳn mẹ sẽ mừng lắm) nhưng sẽ lưu lại cho con cháu sau này thấy được phần nào hình ảnh của mẹ tôi…
\r\n
Trịnh Ngọc Lâm

Wednesday, April 11, 2018

Lời Ru Của Mẹ


Nửa khuya giọng hát nhà ai
âm ba tiếng Mẹ ru dài phố đêm
lời ru khi nổi khi chìm
mang mang hoài niệm cho tim bồi hồi.
Ta thầm gọi nhỏ: Mẹ ơi !
tháng ngày thơ ấu đẫm lời Mẹ ru
nghe trong tiềm thức sa mù
giọng xuân đầm ấm, giọng thu dịu dàng
trưa hè giọng Mẹ nhặt khoan
đêm đông lời Mẹ như than lửa hồng…
Một đời thân Mẹ long đong
lời ru vẫn mãi thanh trong ngọt ngào
lời ru như giấc chiêm bao
chắp con đôi cánh bay vào tương lai…
Mải mê biển rộng sông dài
con đi giữ nước áo phai bụi đường
lời ru tình tự quê hương
ngợi ca quốc sử anh hùng tiền nhân
Lời ru Mẹ đã bao lần
giục con tiến bước trước ngàn chông gai…
Vọng khuya nghe tiếng ru dài
Viễn phương lòng vẫn u hoài niềm đau !

MẠC PHƯƠNG ĐÌNH

Đêm Nghe Lại Tiếng Mẹ Ru

"Ầu ơ, gió đẩy..." câu ru
Trong cơn tỉnh, thức... ưu tư chợt về !
Mẹ bồng cháu, dỗ say mê
Tiếng ru âm vọng trăng thề chao nghiêng


Đêm nay thấy lại Mẹ hiền
Đong đưa nhịp võng gọi miền ca dao
Dưới ánh đèn mẹ xanh xao
Nửa đời trước phải lao đao cùng chồng !

Nửa đời sau chẳng thong dong!
Lo con tới cháu... nhưng lòng mẹ vui
Nép bên tường bỗng ngậm ngùi
Nhìn ngôi sao rụng cuối trời mất tăm !

Giọng Mẹ dần mỏn ... xa xăm
Ca dao còn được bao năm trên đời !
Bà ru cháu đến khàn hơi
Lặng thầm con uống từng lời "ầu ơ..."

Đêm Nghe Lại Tiếng Mẹ Ru-Đỗ Quân

Wednesday, April 4, 2018

Gia đình là chốn bình yên



Thao thiết nhớ mong con tất tả trở về.
Vục mặt vào lòng Mẹ.
Dập dềnh con sóng lan xa.
Ngụp lặn trong mênh mông tình Cha.
Nhặt hạt phù sa đỏ thắm.
Gom những rạn lòng thành mảng bè.
Trôi trên mặt sông đầy nắng.
Yên bình như những sớm mai...

Quẳng lại chốn phồn hoa hơn nửa đời miệt mài.
Về nằm lại chõng tre ngỡ mình là nàng Tiên trong cổ tích.
Đêm trăng sao nơi miền quê tĩnh mịch.
Nguy nga như giữa Lâu Đài.

Cho con mượn cơi trầu Mẹ vàng phai.
Tròn vành lại mình sau giông tố.
Cho con mượn đôi tròng kính Cha, gọng ngả màu hoen ố.
Cẩn trọng nhìn đời, rõ những trắng đen...

Rong ruổi dòng đời nghiệt ngã bon chen.
Thèm một vóc dáng quen giữa mênh mông phố xá.
Quay quắt lòng mới thấu tình Gia Đình, Mẹ-Cha cao cả.
Hơn mọi thứ trên đời, hết thảy những hoa vinh.

Hôm nay con trở về, như lại được hồi sinh.
Bên Mẹ-Cha thấy mình thành kẻ giàu sang nhất.
Cho dù có đi tới cùng trời cuối đất.
Gia Đình là chốn bình yên!


Gia đình là chốn bình yên Quế Trần

Tuesday, April 3, 2018

Con có thấy cha là một người cha tốt hay không?


Hôm nay, trong lúc tắm cho cô con gái nhỏ của mình, đột nhiên anh nghiêm túc hỏi rằng: “Con có thấy cha là một người cha tốt hay không?

Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Nếu như cho điểm số, có lẽ cha không được là một người cha tốt.
Ồ, vốn dĩ trong mắt con cha không phải là người cha tốt!”, ông bố lẩm bẩm.

Nhìn thấy vẻ mặt chùng xuống của cha, cô bé thành thật động viên: “Không sao đâu, trước nay cũng đâu có ai dạy cha làm một người cha tốt là phải thế nào mà”.

Vậy là cô con gái mới học lớp một bắt đầu chỉ bảo cha một hồi:

Đối với con thì một người cha tốt rất đơn giản. Cha chỉ cần nhẹ nhàng nói chuyện với tụi con, nói chuyện cha hiểu không? Không phải cứ động một tí là ầm lên, động một tí là nổi nóng, động một tí là quát tháo. Cha cần phải… nhẹ nhàng, bình tĩnh, nhẫn nại mà nói chuyện, cho dù tụi con không hiểu thì đó là bởi cha thông minh hơn tụi con mà!”

Lúc này lắng nghe con gái nói, anh bỗng cảm nhận được sự bao dung vô bờ của cô bé. Trong lòng anh cũng rất hài lòng với con gái, cô bé thật biết cách quan sát người khác, vả lại cô bé cũng giúp anh giải quyết được vấn đề của mình.
Cô bé lại nói tiếp:

Còn nữa, cha và mẹ rất hay làm việc riêng của mình, chẳng cần biết tụi con đang làm gì. Những lúc con làm bài, đọc sách, hay tập đánh đàn, con có điều muốn hỏi thì cha chỉ ờ ờ rồi chẳng quan tâm gì nữa.

Nghe thấy con gái nói như vậy, ông bố này chợt nhận ra rằng anh luôn mong đợi và yêu cầu con cái chuyên tâm, nhưng bản thân lại không thể làm gương cho con.

Cô bé tiếp tục nói:

“Nếu như cha có thể làm được những điều ấy, con nghĩ cha sẽ là một người cha tuyệt vời, con nói thật đó. Con rất thích cha làm thầy giáo của con, vì khi cha chỉ bài cho con học, cha nói rất dễ hiểu mà lại vui vẻ thoải mái, thật sự cha rất ‘lợi hại’!”

Sau khi nghe con gái nói, ạnh vừa hài lòng vừa cảm thấy có lỗi với con. “Cha sẽ làm theo lời con nói, chúng ta ngoắc tay cam kết nhé?” Cô bé thấy vậy, cười tươi như một thiên thần nhỏ.

Sau cuộc trò chuyện với con gái, trong lòng anh dấy lên một cảm xúc đặc biệt. Anh viết:

Con gái, cha thật sự rất cám ơn con, con đã dũng cảm làm thầy giáo nhắc nhở cha, bao dung những điều thiếu sót của cha, bao dung cho cha những lúc tính khí cha không tốt, còn dạy cho cha biết làm một người cha tốt là như thế nào. Làm một người cha, người chồng, người con quả thật là không hề dễ dàng. Tôi như một đứa trẻ hai tuổi, vẫn đang học tập, vĩnh viễn phải học không thôi…

Cùng con cái trưởng thành – đó là một việc vô cùng quan trọng!♥

Friday, January 26, 2018

Tết này con không về Mẹ ơi



Cội mai ngấn nụ chiều mưa
Mẹ ơi! Con nhớ giao thừa cố hương
Không về thắp được nén hương
Lòng con rưng rức tha phương xứ người

Con xin tạ lỗi Mẹ ơi
Chấp tay khấn lạy đất trời vị tha
Xuân về nức lộc nở hoa
Rưng rưng con nhớ Mẹ già rét run

Mỏi mòn ai đấm bóp lưng
Khớp xương đầu gối còn sưng nhói lòng
Bao giờ trả hết long đong
Mẹ ơi! Tha thứ cho con cơ hàn

Ngày xuân Mẹ đi chợ làng
Có mua nổi tấm lòng vàng người dưng
Bàn thờ ngũ quả rưng rưng
Ai nấu bánh tét bánh chưng để thờ

Con đi cầu thực đất trời
Miếng cơm manh áo nợ đời đa đoan
Sinh từ đứt ruột lo toan
Chưa ngày phụng dưỡng cho tròn đạo con

Đời người một mớ bòng bong
Con đây vẫn giữ tấm lòng nhân sinh
Mẹ ơi! Tết đến nhà mình
Hoa thơm cỏ lạ đượm tình nước non

Vắng con giếng nước vẫn trong
Trăng soi vò võ khuyết tròn đợi con
Mẹ ơi! Đừng khóc trong lòng
Mẹ ơi! Hãy cố nén dòng lệ tuôn

Con chim nhớ cội nhớ nguồn
Xuân sau tạ lỗi, Mẹ hiền - Kính yêu!

Sưu tầm từ FB một người con gái đầy yêu thương

Thursday, January 25, 2018

ĐƯỜNG VỀ NHÀ MẸ


Tha thứ cho con bởi tính rong chơi của kẻ bất cần đời
Ưa la cà phố quen thích chinh phục núi rừng sâu thẳm
Mê mẩn thương người đàn ông nhiều râu xiết môi hôn say đắm
... mải mua vui trần gian con quên bổn phận đạo hiếu làm người

Tha thiết đủ nhiều năm tháng trong nôi
Mẹ tất tả ngược xuôi gánh tuổi thơ trên vai đẫm nắng
Chỉ một tiếng nấc đêm cũng làm tóc phai thức trắng
Sợ gió lùa đau con

Từng lẫy bỏ cơm từng khóc tủi hờn
Trèo lên cây khế cằn đầu hiên vỡ oà như chẳng bao giờ tha thứ được
Nào hay lả đi trên hõm ngực sâu mới biết quặn lòng ao ước
Mình chưa làm gì sai

Quá vô tư nô giỡn đường dài
Quên mất cổng nhà mẹ sỏi gầy đi theo bao mùa mưa bão
Ngày trở về ngửa cổ húp gàu nước giếng nhếch mép cười cao ngạo
Quê nghèo mùi phèn chua

Cứ đinh ninh cuộc gọi của mẹ là trò đùa
Vịn cớ bận chơi trò bon chen gạo tiền ngắt đôi câu nhớ ăn đúng giờ của mẹ
Về nằm lên chõng tre lỏng chân bày vẽ
Sợ trở đêm nhiều đau lưng!

Huyễn tưởng nhân gian thương yêu tột cùng
Nên gom bao chân thành tin yêu phung phí mang ra thiết đãi
Nào hay thiệt thua một đời người nếm trải
Mới hay chỉ có duy nhất nhà mẹ đủ đầy

Xin lỗi vì chán chê nhân gian mỏi gối con mới về lại đây
Bỏng cổ húp nước phèn cho thằng vô ơn bình yên trở lại
Chêm chặt chõng tre thấy chân mình vững chãi
Dẫm sỏi cổng nhà ca vui như thể ngày xưa

Ham vinh hoa lợi danh quá nhiều thằng bất hiếu phải quỳ lạy bao nhiêu cho vừa
Phải trừng phạt chính mình bao lần mới thoả
Trèo lên cây khế nằm vạ
... Lả đi thấy mẹ thương mình
Lả đi thấy nhẹ gánh hoa vinh
Từ mai chỉ uống nước ngậm phèn để hồi sinh thằng người hiếu hạnh

Đã úp mặt một đời lên hõm ngực sâu thì sớm muộn gì cũng canh cánh
Đường về nhà mẹ thôi! 
Nồng nàn phố

P/s: Đã không đủ sức làm mẹ tự hào, thì hãy dốc lòng mình sống sao cho mẹ bớt âu lo! 
Có những lúc ngập lòng nhớ thương mẹ, ngôi nhà xưa in hằn những vệt ngang dọc con vẽ trên tường hồi lên 7 lên 10... 
Nhưng rồi, con mải lay lắt đối chọi với đời, quên mất rằng, đời chỉ để tồn tại. Còn nương ngực mẹ, nguệch ngoạc vẽ lên tường nhà mình mới là SỐNG!

Wednesday, January 24, 2018

MẸ TẬP ĐI


Một đời tần tảo âu lo
Giờ mẹ ốm yếu lò dò tập đi
Nghẹn lòng con lệ tràn mi
Con đau từng bước mẹ đi nhọc nhằn

Trong nhà nào phải xa gần
Mà chia từng đoạn nghỉ chân cho đều
Bàn tay gầy guộc nhăn nheo
Nuôi con bồng bế chống chèo tháng năm

Lo đi lo đứng lo nằm
Nhường cơm sẻ áo âm thầm cho con
Lo cho con ngủ giấc tròn
Lời ru thuở ấy vẫn còn trong veo

Cuộc đời biết mấy gieo neo
Giờ bàn tay ấy lần theo vách tường
Lòng con khấn vái bốn phương
Mong chân mẹ bước bình thường như xưa.

Sưu tầm từ FB một người con gái đầy yêu thương

Tuesday, January 23, 2018

Mẹ ốm


Mọi hôm mẹ thích vui chơi 
Hôm nay mẹ chẳng nói cười được đâu 
Lá trầu khô giữa cơi trầu 
Truyện Kiều gấp lại trên đầu bấy nay 

Cánh màn khép lỏng cả ngày 
Ruộng vườn vắng mẹ cuốc cày sớm trưa 
Nắng mưa từ những ngày xưa 
Lặn trong đời mẹ đến giờ chưa tan 

Khắp người đau buốt, nóng ran 
Mẹ ơi! Cô bác xóm làng đến thăm 
Người cho trứng, người cho cam 
Và anh bác sĩ đã mang thuốc vào 

Sáng nay trời đổ mưa rào 
Nắng trong trái chín ngọt ngào bay hương 
Cả đời đi gió đi sương 
Bây giờ mẹ lại lần giường tập đi 

Mẹ vui, con có quản gì 
Ngâm thơ, kể chuyện rồi thì múa ca 
Rồi con diễn kịch giữa nhà 
Một mình con sắm cả ba vai chèo 

Vì con mẹ khổ đủ điều 
Quanh đôi mắt mẹ đã nhiều nếp nhăn 
Con mong mẹ khoẻ dần dần 
Ngày ăn ngon miệng, đêm nằm ngủ say 

Rồi ra đọc sách, cấy cày 
Mẹ là đất nước, tháng ngày của con...


1970 Trần Đăng Khoa

Monday, January 22, 2018

NÓI VỚI CON


Con gái à
Phía trước con là biển rộng bao la
Rồi mai này một mình con bước
Đôi bàn chân đôi lần xuôi ngược
Chòng chành cả ước mơ.

Biển sẽ không còn đẹp như nét vẽ trong thơ
Khi chất chứa bão giông và cuồng điên đợt sóng
Con thả trôi vào đời bao khát vọng
Chỉ chực chờ một bến đỗ bình yên.

Mẹ ở đây xoa dịu mọi ưu phiền
Từng tấc dạ quặn đau khi con buồn, con khóc
Cuộc đời này dẫu trăm phương khó nhọc
Con mãi là nụ hồng giữa gai góc bể dâu.

Con mệt mỏi rồi, con đừng bỏ đi đâu
Cứ bình tâm dựa mái đầu vào mẹ
Mẹ đã qua rồi một thời tuổi trẻ
Nhưng sẽ chở che con đến hơi thở cuối cùng.

Con mệt mỏi rồi, con cứ dừng chân
Mẹ là bến, là bờ
chắn đợt sóng cuồng điên xô vào con trượt ngã
Nếu một ngày biển ngoài kia không còn yên ả
Hãy trở về nhà... bên Mẹ
nghe con.....
(NÓI VỚI CON| Thảo Nguyên Xanh)

Wednesday, January 10, 2018

Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa ...


Bần thần hương huệ thơm đêm 
khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn
chân nhang lấm láp tro tàn
xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào

Mẹ ta không có yếm đào
nón mê thay nón quai thao đội đầu
rối ren tay bí tay bầu
váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa

Cái cò ... sung chát đào chua ...
câu ca mẹ hát gió đưa về trời
ta đi trọn kiếp con người
cũng không đi hết mấy lời mẹ ru

Bao giờ cho tới mùa thu
trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm
bao giờ cho tới tháng năm
mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao

Ngân hà chảy ngược lên cao
quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm...
bờ ao đom đóm chập chờn
trong leo lẻo những vui buồn xa xôi

Mẹ ru cái lẽ ở đời
sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
bà ru mẹ ... mẹ ru con
liệu mai sau các con còn nhớ chăng

Nhìn về quê mẹ xa xăm
lòng ta -- chỗ ướt mẹ nằm đêm xưa
ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương.

Nguyễn Duy


Monday, January 1, 2018

XIN CẢM ƠN MẸ!


Dâng lên mẹ những bông hồng thắm đỏ,
Tựa như dòng máu đỏ mẹ cho con.
Đã bao năm mẹ bương chải, hao mòn,
Nuôi con lớn, chỉ mong con thành đạt.

Cảm ơn mẹ một tình yêu bát ngát
Lúc con khờ trôi dạt chốn tha hương
Dang cánh tay mẹ che chở mọi đường
Và ôm ấp trong tình thương tuyệt đối.

Cảm ơn mẹ đã bao phen thứ lỗi,
Con dại khờ nông nổi đã bao lần
Tấm lòng vàng rộng mở chẳng phân vân
Và bảo bọc đỡ đần khi nguy khó.

Cảm ơn mẹ, Người là vầng trăng tỏ,
Dẫn soi đường mở ngõ đến tương lai.
Cảm ơn mẹ bao tháng miệt mài,
Cho con trẻ những ngày dài hạnh phúc!

Tuyết Nhi